Cuộc đời như một ly café
Em nghe thời gian buông những tiếng thở dài
Qua ô cửa nhỏ
Đuổi ngày đi
Em nghe trong những tiếng thầm thì
Ly cà phê nhỏ từng phút dài im lặng
Không bao giờ cảm thấy lòng mặn đắng
Vị ngọt của viên đường vuông
Thành phố hoang mang bỏ lại những nỗi buồn
Quán nhỏ co mình ngắm dòng xe lấp lánh
Quán nhỏ co mình trong niềm riêng rất lạnh
Quán nhỏ co mình đếm giọt cà phê
Em có nghe không, kìa những giọt cà phê
Đang mải miết lăn dài ô cửa kính
Cái giật mình mơ màng trong yên tĩnh
Thấy giọt cà phê sánh đọng mắt tròn nâu
Ôi, những giọt cà phê của cảm giác lần đầu
Sao còn lâu, còn rất lâu đến thế!
Cuộc sống gấp gáp, cuộc đời tất bận cũng phải chậm lại, dừng bước. Từng giọt cà phê nhỏ chậm rãi, thong thả hơn cả chiếc lá vàng cuối cùng. Gió heo may đã về, se sẽ lạnh. Lặng im như đếm nhịp thời gian, nghe rõ từng khoảnh khắc nặng nề rơi, làm sao lấy lại được.
Có gì quyến rũ đến vậy trong màu nước tối thẫm và thăm thẳm như đêm đông? Từng giọt, từng giọt ánh đen, rụng xuống như sương. Trong mỗi giọt ấy đắng chát thì nhiều, ngọt bùi là có mấy. Có phải mỗi giọt cà phê ấy rơi xuống là những “giọt” đời nặng trĩu, đọng mãi đáy lòng…
Em nghe thời gian buông những tiếng thở dài
Qua ô cửa nhỏ
Đuổi ngày đi
Em nghe trong những tiếng thầm thì
Ly cà phê nhỏ từng phút dài im lặng
Không bao giờ cảm thấy lòng mặn đắng
Vị ngọt của viên đường vuông
Thành phố hoang mang bỏ lại những nỗi buồn
Quán nhỏ co mình ngắm dòng xe lấp lánh
Quán nhỏ co mình trong niềm riêng rất lạnh
Quán nhỏ co mình đếm giọt cà phê
Em có nghe không, kìa những giọt cà phê
Đang mải miết lăn dài ô cửa kính
Cái giật mình mơ màng trong yên tĩnh
Thấy giọt cà phê sánh đọng mắt tròn nâu
Ôi, những giọt cà phê của cảm giác lần đầu
Sao còn lâu, còn rất lâu đến thế!
Cuộc sống gấp gáp, cuộc đời tất bận cũng phải chậm lại, dừng bước. Từng giọt cà phê nhỏ chậm rãi, thong thả hơn cả chiếc lá vàng cuối cùng. Gió heo may đã về, se sẽ lạnh. Lặng im như đếm nhịp thời gian, nghe rõ từng khoảnh khắc nặng nề rơi, làm sao lấy lại được.
Có gì quyến rũ đến vậy trong màu nước tối thẫm và thăm thẳm như đêm đông? Từng giọt, từng giọt ánh đen, rụng xuống như sương. Trong mỗi giọt ấy đắng chát thì nhiều, ngọt bùi là có mấy. Có phải mỗi giọt cà phê ấy rơi xuống là những “giọt” đời nặng trĩu, đọng mãi đáy lòng…
Đăng nhận xét